SAY MÊ KHÔNG VỀ
Phan_13
Thi Hiểu Nhiên cũng không muốn đến cái chỗ khói hun hỏa liệu như phòng bếp, nghĩ tính sổ sách ở cổ đại hẳn là không làm khó được nàng, liền vui vẻ đáp ứng.
Thương Thần Phi cũng thực vừa lòng, để chưởng quầy sắp xếp một gian sương phòng cho Thi Hiểu Nhiên. Lại nói với nàng:“Đêm nay chúng ta vì nàng tìm được công việc mà chúc mừng một chút, ngày mai hãy chuyển đồ lại đây. Về sau ăn ở tại đây, mỗi tháng tiền công là ba lượng bạc. Đây đều là do Từ chưởng quầy quyết định.”
Ba lượng bạc cũng đủ cho một gia đình bình dân sống trong hai tháng, ở cổ đại cũng coi như là một cái Tiểu Bạch lĩnh. Thi Hiểu Nhiên hướng Từ chưởng quầy cảm tạ, tâm tình nhảy nhót theo Thương Thần Phi đang ra khỏi Tụ Vị Lâu.
- – – – – – – – – -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi ngày đều viết, nhưng một ngày chưa chắc đã viết được một chương, phải sửa đến sửa đi nhiều lần, thật sự rất là vất vả.
Mọi người lâu lâu gửi một cái comment ủng hộ chút nào ^_^ ( Đây cũng là lời của editor tụi mình. Các bạn comment nhiệt tình là tụi mình có tinh thần edit tiếp ngay. Thật đó ^^)
~ Hết chương 19 ~
Chương 20: Hạnh phúc bình thản
Edit: V-Emy
Vườn trong hậu viện Tụ Vị Lâu không nhỏ, trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, nhưng ít có người đến nên cực kì thanh tĩnh, ở đó còn có bốn năm phòng. Thi Hiểu Nhiên dời đến một gian sương phòng, tại đây có một nha hoàn giúp việc bếp núc, gọi là Mộc Hương, là một nữ hài tử khoảng chừng mười tám- mười chín tuổi, một bên vừa giúp nàng thu thập đồ đạc, một bên còn kể rõ những người trong Tụ Vị Lâu một lần, nào là Từ chưởng quầy khéo léo, mồm mép lợi hại bậc nhất, Đường đầu bếp làm nước giò ngào mật ăn ngon nhất; Bào Đường Triệu Lục coi trọng Minh Phương ở cẩm la phường bên cạnh, rảnh rỗi thường chạy sang bên đó…… Nàng ấy còn nói thời gian làm việc không thể tùy ý chạy ra khỏi tửu lâu, bằng không sẽ bị mắng; Có chuyện gì cứ trực tiếp tìm nàng ấy, bình thường cũng có thể đến phòng bếp tìm nàng ấy nói chuyện phiếm, về sau hai người còn có thể cùng nhau đi dạo phố.
Phòng thu chi tiên sinh họ Chu, tên Hoài Dân, Thi Hiểu Nhiên xưng là hắn Chu tiên sinh. Tuổi chừng hai mươi tám –hai chín, diện mạo nhã nhặn, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không làm ra vẻ người đọc sách trí thức, trừ bỏ phụ trách tửu lâu, ghi sổ sách hàng hóa mua vào mỗi ngày, kiểm kê tài sản, tiền lời, cũng kiêm luôn phụ trách quản lý Tụ Vị Lâu, cho nên công việc khá bận rộn. Thấy Thi Hiểu Nhiên y liền rất thích, thẳng thắng khen nàng bộ dạng xinh đẹp, so với mấy tú tài cổ hủ kia thú vị hơn nhiều.
Kỳ thật việc ghi chép sổ sách trong tửu lâu cũng không phức tạp, chẳng qua là mỗi ngày kiểm kê chọn mua các loại rau dưa, thịt… cập nhật giá cả, thẩm tra sổ nhập, ghi chép đồ gia vị, bàn ghế, chén dĩa tiêu hao, còn có tiền lời mỗi ngày cùng kết toán tiền lương cuối tháng, Thi Hiểu Nhiên cùng Chu tiên sinh học hai ngày, liền để ý rõ ràng, hướng y đề nghị chép vào bảng, chia cột sổ sách. Chu Hoài Dân nhìn đến cách kẻ bảng sổ sách của nàng có chút kinh ngạc, con mắt ở trên người nàng vòng vo vài vòng mới khen loại sổ sách này thật sự là vừa xem liền hiểu ngay mà trật tự cũng rất rõ ràng.
Thi Hiểu Nhiên làm việc ở hậu viện, trong một gian thư phòng, mới bắt đầu nên công việc mỗi ngày không nhiều lắm, Thi Hiểu Nhiên có cả một đống thời gian để không. Có thể ở thư phòng xem sách, luyện viết chữ, hoặc là ở trong sân dạo một chút, cũng có thể đi đến phòng bếp học này học nọ, thậm chí có thể trở về phòng ngủ một giấc. Chỉ là giờ ăn Từ chưởng quầy không cho nàng đến tiền thính, khách nhân rất phức tạp, nếu để một nữ tử tuổi thanh xuân như nàng bị đùa giỡn, y cũng không thể an tâm làm tốt công việc được.
Thương Thần Phi phòng ngay cách vách, nhưng hắn rất ít khi ở lại, nhưng từ khi đem Thi Hiểu Nhiên tới, sau mỗi ngày hắn đều đến xem nàng, còn thường xuyên cùng nàng dùng cơm. Lại tiếpvài ngày, những món tửu của Tụ Vị Lâu luân phiên được bày lên, Thi Hiểu Nhiên vừa thấy mỹ vị liền như mở cờ trong bụng, đối với mỗi món ăn đều khen không dứt miệng, lúc đem mỹ thực vào miệng hai mắt cứ híp lại, vẻ mặt hưởng thụ, Thương Thần Phi nhìn nàng, trên mặt luôn mang ý cười nồng đậm.
Đôi lúc hắn sẽ mang nàng dạo ngoài đường phố, mua cho nàng một ít đồ vặt. Mĩ nam ở bên, thường có những ánh mắt ghen tị hoặc khinh thường của chúng nữ tử nhằm vào nàng, lòng hư vinh của nữ nhân giờ phút này được thỏa mãn, Thi Hiểu Nhiên mặt hàm ẩn ý cười, trong lòng tràn ngập ngọt ý dạt dào.
Vô luận là Chu tiên sinh, Từ chưởng quầy, đến đầu bếp hay tiểu nhị, tất cả đối với Thi Hiểu Nhiên đều thật nhiệt tình và hòa nhã. Chu tiên sinh kiến thức sâu rộng, hiểu biết nhiều, thường giảng cho nàng một ít kiến thức kinh doanh trong tửu lâu, thỉnh thoảng còn có thể giảng thiên tượng bát quái, chuyện xưa tiền triều hay đạo trị quốc, khi nói đến triều đình Đại Mục hủ bại hắc ám y lộ vẻ vô cùng đau đớn…… Còn nói thành Ngô châu tốt xấu lẫn lộn, quyền quý hoành hành, lưu manh tán loạn, y thường dặn dò nàng không được đi trên đường một mình, nếu muốn đi chơi tốt nhất phải có người cùng đi.
Đi làm vài ngày, Tống Tử Ngộ cũng lại đây xem nàng, hỏi han ân cần, lại mang nàng đi thăm Cẩm la phường cách vách. Cẩm la phường lầu một trưng bày một loạt những sắp vải dệt, tôi tớ hay nha hoàn thường đến đặt hàng cho chủ nhân của họ; Lầu hai có thợ may lành nghề, nam bào nữ váy, bộ nào cũng được may thêu công phu, bất phàm.
Hai người ở trên lầu hai, Tống Tử Ngộ kêu chưởng quầy lấy đến một sắp hồng vải đỏ liêu, nắn vuốt trên tay, nói:“Đây là vân ti miên (nói chung là một loại tơ lụa) Vân châu sản xuất, mềm mại ấm áp, dùng để làm quần áo mùa đông là tốt nhất. Hiểu Nhiên, muội xem xem có thích hay không ?”
Vải dệt xúc cảm vô cùng tốt, màu sắc tươi sáng, Thi Hiểu Nhiên xác thực rất thích, lại xua tay nói:“Khi chuyển qua đây, Thương đại ca còn cho người tặng muội mấy bộ quần áo, đã đủ mặc rồi, huynh không cần tặng thêm nữa đâu.”
“Rất nhanh thời tiết sẽ chuyển lạnh, muội mặc quần áo đơn bạc hẳn khó chống đỡ qua mùa đông. Lại nói, y đưa quần áo, muội có thể nhận, huynh tặng, muội lại không cần, lẽ nào…?” Tống Tử Ngộ khóe miệng khẽ nhếch,“Chẳng lẽ muội ở đó giúp việc cho y vài ngày đã vội quên luôn vị đại ca này?”
Tuy biết là nói đùa, nhưng Thi Hiểu Nhiên vẫn biện giải:“Muội làm sao có thể không thừa nhận Tống đại ca. Muội ở nơi này lại không có thân nhân, toàn dựa vào các huynh chiếu cố. Chỉ là các huynh đối với muội thật sự quá tốt, khiến lòng muội không khỏi băn khoăn.”
“Chính muội nói là không có thân nhân, nên dĩ nhiên các huynh phải chiếu cố muội. Huynh cho muội ở biệt viện của huynh, đáng ra muội không cần phải làm việc kiếm tiền, nhưng muội cứ kiên trì, đại ca ta đây mới thấy băn khoăn.” Tống Tử Ngộ dẫn dắt từng bước,“Thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Huynh thấy màu sắc này không tồi, vào đông mặc cũng sáng sủa, chọn sắp vải này đi.”
Buông sắp vải dệt xuống, y lại kêu người lấy đến hai tấm họa bản, để nàng tự chọn kiểu dáng hoa văn mình thích.
Thi Hiểu Nhiên ngắm nghía họa bản, vừa nhìn tranh minh hoạ tinh mỹ trước mặt, một bên vừa nghe Tống Tử Ngộ ôn ngôn đề nghị, trong lòng cỗ lo lắng dần tiêu biến, chỉ cảm thấy có thân nhân ở bên, liền sinh ra một loại thế sự an ổn, cảm thấy cuộc sống thật yên ổn.
Tưởng rằng nàng đơn thân tiến vào nơi dị thế này, tứ cố vô thân, ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có. Một đường bị bán lại bị bắt, nhưng may thay gặp gỡ được Tống Tử Ngộ cùng Thương Thần Phi. Nay nàng có bằng hữu, có công việc, đồng sự hữu hảo, ở chung hòa hợp, còn có thể học được không ít điều, trong lòng thường thấy ấm áp bình tĩnh.
Cuộc sống ở Trích Tinh Phong tuy xa xỉ, nhàn nhã, nhưng cái loại hạnh phúc an nhàn này cũng như phù vân, mờ ảo bất định, ngay cả khi hai tay có thể chạm, có thể nắm chặt, cũng không biết nay sau sẽ biến hóa ra sao. Cố Bắc Viễn đối với nàng không tệ, nhưng hắn trầm tĩnh ít lời, ít có tình thú; Những người khác đều khá xa cách, người duy nhất có thể nói chuyện lại là một họa mi trong lồng-Trần Y Vân. Trong cung ba trượng một thủ, năm trượng một vệ, ai cũng đeo đao bội kiếm, vẻ mặt nghiêm túc; Thất Dương Cung rộng lớn, kiến trúc khí phái hào hùng, lại chẳng có chút phồn hoa sinh khí như ở thành Ngô Châu; Đôi lúc còn bị đại cung chủ kinh hách một phen, đem cổ nàng kề dưới đao mà trảm một nhát……
Mà nay sống ở thế giới nháo loạn, mỗi tháng tiền công không quá ba lượng bạc, nhưng so với lúc trước ôm cả một rương bạc thì mới là hạnh phúc chân thật; nữ đầu bếp mặc dù kém thị tì Thất Dương Cung thướt tha mỹ mạo, song lại hơn vài phần hòa ái dễ gần; Bào Đường tiểu nhị so ra kém thủ vệ thân thủ linh hoạt, nhưng thường hay kể truyện tiếu lâm khôi hài khiến mọi người cười vui vẻ……
Còn có Từ chưởng quầy lưỡi xán hoa sen, biết cách làm giàu; Chu tiên sinh thông kim bác cổ, làm tấm gương tốt; Mộc Hương xinh đẹp hoạt bát, thiện lương đáng yêu; Thương Thần Phi khí vũ bất phàm, thường mỉm ý cười; lại có Tống Tử Ngộ cởi mở săn sóc……
Tiếng hoan hô truyện cười, bình thản hạnh phúc đều là sự thật, bọn họ làm cho nàng có cảm giác gia đình thân thiết, hạnh phúc như vậy cứ sinh sôi không ngừng, có mỹ thực càng thêm hạnh phúc trọn vẹn, có tiền trao tay, trái tim nàng cũng yên ổn hơn.
Nếu muốn nàng chọn, nàng cũng sẽ lựa chọn cuộc sống trước mắt.
Nghĩ đến đây, còn phải cảm tạ Hàn Thiên Tuyết đã hao hết tâm lực đem nàng mang ra.
Lại một ngày, Thương Thần Phi cầm tấm ván gỗ dày cùng không ít dây thừng tới, ở dưới một gốc cây trong viện hì hục bận rộn. Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy, buông giấy bút trong tay, đi ra hỏi:“Thương đại ca, huynh muốn làm cái gì vậy?”
Thương Thần Phi ngẩng đầu, phượng mâu ôn nhu chảy xuôi,“Ngày hôm trước ở Triệu phủ huynh thấy một cái bàn đu dây, rất có hứng thú, nghĩ muội chắc chắn sẽ thích. Liền cho người tìm mấy tấm ván gỗ thích hợp.” Nói xong chỉ chỉ tấm ván gỗ bên cạnh.
Tấm ván gỗ đã được mài nhẵn, hai mặt đều bào đến sáng bóng. Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn đang dùng ngón tay xinh đẹp bện dây thừng, trong lòng hơi hơi nhộn nhạo,“Thương đại ca, không cần phiền toái như vậy. Muội đã làm phiền huynh rất nhiều, cũng không phải không biết xấu hổ.”
Động tác trên tay không ngừng, dây thừng được thắt chặt, Thương Thần Phi cười cười,“Muội không phải là ở chỗ ta ăn không, phải trả tiền ăn uống, tại sao lại ngượng ngùng? Ta cũng nhàn đến vô sự, sao có thể nói là phiền toái?”
Cảm tạ nhiều ngược lại có vẻ khách khí, Thi Hiểu Nhiên mỉm cười, trầm mặc không nói, ngươi muốn giúp ta làm bàn đu dây cũng có thể cho người khác tới làm, một soái ca độc thân như ngươi tự mình động thủ sẽ khiến nhiều người mơ màng!
Thương Thần Phi đem dây thừng thắt lại, nhìn nàng nói “Hiểu Nhiên, nàng đứng xa ra một chút”.
Thi Hiểu Nhiên lui ra phía sau vài bước, nhìn hắn lấy ra cây chủy thủ, phi thân lên cây, ngồi xổm nửa người trên cành cây, cắt hai ba nhánh cây, vừa cẩn thận làm phẳng bề mặt, biểu tình thật sự chuyên chú, phảng phất như thợ kim hoàn đang chế tác trang sức
Đem dây thừng buộc chặt, từ trên xuống dưới vài lần bận rộn một trận, rốt cuộc làm xong bàn đu dây. Thương Thần Phi lắc lư vài cái, nghiêng đầu cười nói:“Hiểu nhiên, nàng lại đây thử một chút, nhìn xem thế nào.”
Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cả không gian đang tràn ngập sắc trời thu, nàng có chút cảm động. Đi qua ngồi lên bàn đu, nàng nhẹ nhàng đu đưa, nói “Thương đại ca, cái này tốt lắm, ta cũng rất thích.”
“Thích là tốt rồi. Ta làm có chút đơn sơ, về sau ta gọi thợ làm cho nàng một cái thật tốt .” Thương Thần Phi mặt mày nồng đậm, ở bên cạnh đẩy nàng một cái, bàn đu dây đong đưa cao cao.
Mặc dù đã là cuối thu, nhưng Thi Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy trời sáng khí trong, gió hiu hiu êm dịu.
- – – – – – – – – -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nữ chủ xuyên qua trước đó là một phụ nữ hiện đại bình thường, sau khi xuyên qua cũng không có khát vọng lớn lao, ta cho rằng xuyên qua rồi khó có thể mang đến gien biến dị làm nàng ấy nháy mắt cường đại.
Nếu bạn thích cường đại hoặc nữ chủ có kế hoạch lớn, chí lớn thì ta cũng thực có lỗi.
Chương này ngắn, ngày mai tranh thủ làm thêm một chương.
~ Hết chương 20 ~
Chương 21: Lựa chọn
Edit: Ariko
Beta: V-Emy
Nam Sơn ở phía nam nguồn nước, tự động bao quanh Ngô châu. Trên ngọn núi cao nhất có tòa Chung Vân tự, tục truyền rằng vô cùng linh nghiệm, vì vậy hương khói hưng thịnh. Tống Tử Ngộ có nói cây phong đỏ trên Nam Sơn đang nở rộ, vì vậy ba người liền chọn một ngày sáng sủa mà trèo lên xem.
Mạn sơn hồng biến, tằng lâm tẫn nhiễm ( hoa đỏ nở rộ, nhuộm cả cánh rừng. A: Vật vã với câu này =.=”). Vì là đầu mùa đông nên trên núi hàn khí tăng lên không ít, càng khiến cho phong cảnh thêm quyến rũ hữu tình. Đỉnh núi mây mù lượn lờ, mười mấy người bá vai nhau leo lên, suốt dọc đường cười cười nói nói.
Đại Hùng bảo điện của Chung Vân tự nổi tiếng là hùng vĩ cao lớn, chúng tăng ngồi trên bồ đoàn ( đệm cói) gõ mõ, miệng ngâm kinh văn, không khí trang trọng, bình thản soi sáng sự mù mịt, thanh tẩy tâm hồn. Thiện nam tín nữ quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay làm hình chữ thập, cúi đầu lễ bái. Thi Hiểu Nhiên cũng quỳ xuống theo, khẩn cầu Bồ Tát hiển linh cho nàng quay trở về. Sau đó lại cảm thấy Bồ Tát cùng với chuyện mình xuyên không về đây một cái thuộc chủ nghĩa duy tâm*, một cái thuộc chủ nghĩa duy vật *, cảm thấy có điều mâu thuẫn, bèn đổi thành khẩn cầu bình an.
*duy tâm, duy vật: bạn nào học triết học sẽ biết. Trong triết học, hệ thống thế giới quan được phân làm 2 trường phái: duy vật và duy tâm.
-Thế giới quan duy vật cho rằng, giữa vật chất và ý thức thì vật chất là cái có trước, cái quyết định ý thức. Thế giới vật chất tồn tại khách quan, độc lập với ý thức con người, ko do ai sáng tạo ra và ko ai có thể tiêu diệt được.
– Thế giới quan duy tâm cho rằng, ý thức là cái có trước và là cái sản sinh ra giới tự nhiên .
( theo SGK GDCD lớp 10 ^^ ) ( Thanks chị V-Emy <3 )
Phía sau chùa có một con đường mòn nhỏ được lát đá, đi dọc đến đỉnh núi, trên đó có rất nhiều tiểu đình ( trạm xa, nơi nghỉ chân). Thi Hiểu Nhiên đứng ở trong đình, đưa mắt nhìn về xa xăm. Bốn phía Thương Sơn thấp thoáng mây bay, xa xa dòng nước chảy nhẹ nhàng, con thuyền thu nhỏ thành chấm đen. Nàng bỗng nhiên nổi khí khái, thốt ra thiên cổ danh ngôn ( danh ngôn từ lâu đời): ” Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu!” ( Câu thơ nổi tiếng của Đỗ Phủ từ thời Đường, miêu tả Goldenthal Hill – Từ baike wiki và GG thúc. Ariko không tìm được bản dịch, và đừng bắt mình dịch ra T_T)
“Thơ hay!” Tống Tử Ngộ khen, ” Không nghĩ tới Hiểu Nhiên nhìn vậy mà cũng có tài văn chương nha.”
“Đâu có, đâu có, đây là của người khác làm, muội chỉ mượn mà thôi.” Thi Hiểu Nhiên cũng không dám mượn danh này,
“Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu!” Thương Thần Phi lẩm nhẩm trong miệng, thanh sắc cao lên: ” Rất có khí phách! Lên núi mặc dù gian nan, nhưng cuối cùng sẽ thấy được vẻ đẹp.”
“Xem ra Thương đại ca chí hướng rộng lớn.” Thi Hiểu Nhiên khen.
Thương Thần Phi nhìn về phía núi xa, cười mà không nói.
Ở lại đỉnh núi một lát, ba người chậm rãi leo xuống. Đi qua vách núi, thấy phía đối diện đi tới mấy người, đặc biệt là người ở giữa, thắt lưng triền ngọc đái ( đai lưng đính ngọc), phát bó buộc kim quan ( nón có dây buộc màu vàng), quân áo tơ vàng chỉ tú, lưng mang bảo kiếm, diện mạo cũng không kém. Những người bên cạnh đều khúm núm, phía sau còn vài nha hoàn cùng đầy tớ.
Thương Thần Phi vội lui tới ven đường, đem Thi Hiểu Nhiên kéo ra sau lưng, thu lại khí chất trên người. đi lại gần chắp tay nói: ” Nhị ca cũng đến đây à? Đến sao không báo cho tiểu đệ một tiếng.”
Thương Dịch Dương nghiêng đầu liếc hắn một cái: ” Nguyên lai là Tam đệ. Ta không có rảnh rỗi giống như ngươi, chỉ suốt ngày ăn chơi lêu lổng.”
“Tiểu đệ nông cạn, khiến Nhị ca chê cười rồi.” Thương Thần Phi ăn nói cẩn thận, hoàn toàn không có phóng túng như ngày thường.
Thương Dịch Dương nhìn Thi Hiểu Nhiên phía sau lưng hắn, cười giễu một câu: ” Ánh mắt của Tam đệ đúng là không dám khen tặng.” ( Chỗ này nói chút, phía trên câu của Thần Phi bên QT để là mắt thiển, mắt kém, mình thấy đồng nghĩa với nông cạn nên thay từ.)
Nàng nghe được tiếng nghiến răng, trong lòng thầm mắng: ” Nhìn ngươi ăn mặc lung tung cợt nhả, còn gì là lịch sự phong nhã nữa!”
Không ngờ Thương Thần Phi cũng mang vẻ mặt cà lơ phất phơ mà trả lời: ” Tiểu đệ cảm thấy như vậy là rất tốt rồi. “
Thương Dịch Dương hừ lạnh một tiếng: ” Cũng đúng, xứng đôi với ngươi thật.”, lại nhìn qua Tống Tử Ngộ, ” Tống công tử coi chừng bị mê muội mất cả ý chí, hủy hoại cơ nghiệp của Tống gia.” Nói xong cũng không chờ Tống Tử Ngộ trả lời mà ngang nhiên đi thẳng.
Thấy đám người đó đi xa, Thương Thần Phi sắc mặt thay đổi: ” Cứ cho các ngươi chê cười đấy!”
Thi Hiểu Nhiên cảm thấy Thương Thần Phi vừa rồi giống như một người khác vậy, không còn khí thế giống như ” Hội đương lăng tuyệt đỉnh” lúc nãy, ở trước mặt Nhị ca của mình cuối đầu chịu làm thiếp, xem ra cái tên Nhị ca này thật sự đáng giận.
Liếc mắt nhìn lại đã hai mươi ngày trôi qua, đầu tháng năm sắp tới, hôm nay là ngày cả tửu lâu nhận tiền lương ~ Mặc dù chưa làm đủ một mùa trăng, Thi Hiểu Nhiên cũng nhận được tiền công – Hai lượng bốn đồng bạc. Cầm bạc trong tay, nàng cực kì cao hứng, hớn hở chạy tới hậu viện gặp Thương Thần Phi: “Thương đại ca, hôm nay ta được lĩnh tiền công nha!”
“Hèn chi muội cao hứng như vậy.” Thương Thần Phi trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
“Thương đại ca, huynh có thiếu cái gì không? Ta mua tặng huynh!” Tuy biết rằng hắn cái gì cũng không thiếu, nhưng nàng muốn biểu đạt niềm vui cùng lòng biết ơn dành cho hắn.
“Ta thực sự không thiếu cái gì cả.” Thương Thần Phi nói, ” Bất quá nếu muội có tâm ý như vậy, ta thấy nữ tử bình thường đều tặng hà bao ( ví tiền), không bằng ngươi cũng tặng một cái cho ta đi.”
Thêu hà bao? Nghe có vẻ khó khăn quá, Thi Hiểu Nhiên khó xử, lúng ta lúng túng nói; ” Mua có được hay không?”
Thương Thần Phi cười nhẹ một tiếng: ” Là của Hiểu Nhiên tặng thì ta đều thích.”
Lời này có chút mờ ám, nàng dời tầm mắt, nhìn Đông lại nhìn Tây, ” Ta đi tìm chưởng quầy đây, đi xin phép hắn.” Nói rồi vội vàng rời đi.
Chưởng quầy cho nàng thời gian nghỉ, bảo nàng cùng Mộc Hương đi. Trên đường, hai người lúc ngắm cảnh, lúc đi dạo. Đồ dùng sinh hoạt của Thi Hiểu Nhiên không thiếu, cầm tiền cũng không biết nên mua cái gì. Cuối cùng dùng một đồng tiền mua không ít mứt quả cùng kẹo, một lát trở về cho các tiểu nhị và đầu bếp trong tửu lâu ăn.
Đi vào quầy hàng bán hà bao, một loạt hàng tinh mỹ bày trên kệ khiến người xem lóa mắt, có cái hình tròn, có hình chữ nhật, hình trái đào, gậy như ý, cây lựu… đều là màu sắc tươi đẹp, hình vẽ phong phú. Nàng chọn cho Thương Thần Phi một cái có nền lót là màu xanh lá mạ, thêu hai con bạch hạc, nhìn rất sống động, một con vỗ cánh muốn bay, một con nhàn nhã đứng lại, xem đi xem lại cũng thấy rất hợp với màu áo của hắn.
Chợt nhớ đến Cố Bắc Viễn, không biết võ công của hắn có luyện thành hay không, cũng đã lâu rồi không gặp mặt hắn. Lại ma xui quỷ khiến thế nào, chọn thêm một cái màu lam thêu cây tùng. Lúc trở về mới thấy hối hận, thật là lãng phí bạc! Cũng không biết có thể gặp lại hắn hay không, nếu có thì nàng sẽ lại bị bắt về Thất Dương cung cho mà xem.
Quay về tửu lâu không thấy Thương Thần Phi, Thi Hiểu Nhiên liền đem hà bao để dưới gối của hắn.
- – – – – – – – – – – – – – – – -
Đêm đầu tiên của mùa đông, tầng tầng lớp lớp sương mù ngày càng dày đặc, khiến cho không khí càng thêm lạnh lẽo.
Một nam tử theo đỉnh núi bước xuống, đi vào trong viện, thân ảnh quỷ mị, nhảy vào trong phòng của Thi Hiểu Nhiên rồi nhanh chóng điểm á huyệt của người trên giường.
Từ sau khi xuyên qua, giấc ngủ của Thi Hiểu Nhiên rất chập chờn, bị điểm huyệt liền giật mình tỉnh lại, không dám nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng vào thân ảnh trước mặt.
Người tới hạ giọng: ” Ta là Tất Hàm. Sợ ngươi la lên nên mới điểm huyệt của ngươi.”
Quả nhiên là người của các đại môn phái, đều thích làm cái loại chuyện nửa đêm canh ba đi dọa người. Xem ra là Thất Dương cung muốn bắt nàng trở về, Thi Hiểu Nhiên gật đầu với hắn, tỏ vẻ phối hợp.
Tất Hàm giải huyệt cho nàng, đem nàng thảy lên vai trái. Vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ, bên cạnh lập tức bay tới mấy mũi ám khí. Hắn không đề phòng, vội cuộn người lại trên không trung, lách người né qua. Ngay lúc đó, một thanh kiếm lập tức đâm đến, Tất Hàm tránh không kịp, lại còn phải bảo vệ người trên vai, thân hình có chút lệch, cánh tay phải bị đâm một nhát.
Một nhát đâm này, Thi Hiểu Nhiên trên vai cũng không chịu đựng được, hoảng loạng la lên.
Không nghĩ tới một tửu lâu nho nhỏ như vậy mà cũng có cao thủ, Tất Hàm nhất thời sơ sẩy, chỉ thấy trước mặt hai người một trái một phải giơ kiếm đứng chặn đường.
Lạc Khôn đứng một bên, toàn bộ đề phòng đều nâng lên.
Thương Thần Phi đứng chắn trước viện, kiếm cầm trước ngực, đầy sát khí: ” Buông nàng!”
Sợ làm bị thương Thi Hiểu Nhiên, Tất Hàm vội đặt nàng trên mặt đất, che chắn trước người nàng, mắt sáng như đuốc: ” Còn tưởng ai đang ẩn thân, thì ra là Đằng Vân các Tam công tử.”
Thương Thần Phi vừa thấy hắn buông người xuống, lập tức vận nội lực, một kiếm chém tới, nhanh như chớp giật.
Tất Hàm từ trong người lấy ra thanh nhuyễn kiếm, chịu đựng một kích, vận nội lực cường đại khiến cả người chấn động, hai bên đều bị đánh lui mấy trượng.
Thương Thần Phi bình tĩnh đứng lại, thấy Thi Hiểu Nhiên đã thoát khỏi đối phương mới không tiếp tục công kích, nói: ” Thất Dương cung Phá Sử đích thân tới, Thương mỗ tiếp đón không chu toàn. Bất quá Phá Sử đêm khuya tới tửu lâu của ta để bắt người, thử hỏi có đem Đằng Vân các đặt vào mắt hay không?”
“Đằng Vân các che giấu người của Thất Dương cung, đây là ra sao?”
Thi Hiểu Nhiên tuy biết rằng thân thế của Thương Thần Phi không phải tầm thường, nhưng là đoán không được hắn là Đằng Vân các Tam công tử, càng không nghĩ tới chính mình sẽ gặp một đại nhân vật thế này.
“Thương mỗ không cố ý che giấu, chỉ là lúc ra ngoài vô tình gặp Hiểu Nhiên, ra tay tương trợ. Phá Sử tại sao lại không hỏi xem Hiểu Nhiên cô nương có muốn quay về Thất Dương cung hay không?” Thương Thần Phi thanh âm lanh lảnh, trung khí ( QT nó bảo là ngay thẳng, giữa.. etc gì đó) mười phần.
“Nếu đã vô tình giữ kín, vậy phiền Tam công tử thuận nước giong thuyền, để cho Tất mỗ đem kết quả tốt đi báo cáo.”
“Nếu là Hiểu Nhiên tự nguyện theo ngươi về, vậy Thương mỗ tất không cản trở. Nếu nàng không muốn, vậy thỉnh Phá Sử không cần miễn cưỡng.”
Lời vừa nói ra, Tất Hàm nhìn thẳng về phía Thi Hiểu Nhiên.
Thi Hiểu Nhiên lúc này mới phản ứng, hiểu là bọn họ hỏi mình, không nghĩ tới một ngày nàng còn cơ hội để lựa chọn. Nàng thật sự có thể chọn lựa hay sao?
Thương Thần Phi thấy nàng do dự, nhẹ nhàng nói với nàng: ” Hiểu Nhiên, không cần sợ hãi. Nếu ngươi không muốn về, ai cũng không thể bắt ngươi đi!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian